Thiết Kế NTX mời các bạn xem ngay kiến thức rất hay về Vì sao mùa đông ấm áp hot nhất hiện nay được quan tâm nhiều nhất, đừng quên chia sẻ kiến thức rất hay qua bài viết này nhé!
Có lẽ cái tên truyện đã cuốn hút tôi bởi sự đối lập trong cách dùng từ. Trong tưởng tượng của tôi, tình cảm trong truyện sẽ rất nhẹ nhàng, có chút ấm áp và lãng mạn. Nhưng khi đọc những chương đầu tiên, tôi nghĩ mình sai rồi. Đọc thêm hai ba chương nữa, tôi quyết định nhân vật yêu thích nhất trong truyện là Tịch Si Thần.
Tịch Si Thần là một nhân vật có tính cách rất quen thuộc như những nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình khác. Tức là anh cũng rất hoàn mỹ, đẹp trai, giàu có, bá đạo, và trên hết là yêu Giản An Kiệt đến chết đi sống lại. Điểm khác biệt duy nhất tạo nên dấu ấn của Tịch Si Thần có lẽ là tình yêu đó. Một tình yêu mà suốt mười hai năm không bao giờ nguội lạnh, một tình yêu thầm lặng, một tình yêu cũng rất tàn nhẫn – đối với cô và với những người khác. Cách yêu của Tịch Si Thần nếu nói là si tình thì không bằng phải dùng từ mê luyến. Si Thần mê đắm trong tình yêu dành cho Giản An Kiệt – đối với cô bằng tất cả tấm lòng của mình. Anh có thể làm cho người khác khốn khổ chỉ để đổi lấy hạnh phúc và bình yên của người con gái mình yêu. Tình yêu của Tịch Si Thần là một ván cờ mà vật anh đặt cược chính là trái tim của chính anh. Giống như người cô ruột của Giản An Kiệt đã nói,
“Mặc dù con người của thằng bé đó đến giờ cô cũng chưa rõ ràng, nhưng mà, An, cô có thể nói chắc chắn với con rằng, cậu ta không thích hợp với con… rất phức tạp, đúng vậy, rất phức tạp, nếu theo như lời con nói, hoặc hơn thế nữa, thật sự là một tay cậu ta nắm giữ tất cả, như vậy, cô chỉ có thể nói, cậu ta thực sự rất lợi hại!”
Nhân vật Tịch Si Thần là một con người không biết dùng từ gì để tả, ngay cả chính tác giả cũng chỉ dùng hai từ ‘anh tuấn’ để miêu tả vẻ ngoài. Người đàn ông đó luôn xuất hiện trong âu phục màu đen như chìm vào bóng tối, để không ai biết sự tồn tại của anh ta. Ở nhiều khía cạnh nào đó, Tịch Si Thần là một nhân vật phản diện, ngay cả việc trở về của Giản An Kiệt cũng do anh ta xếp đặt. Mọi tuyến nhân vật trong truyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta, để mặc anh ta thao túng. Nhưng thứ duy nhất Tịch Si Thần muốn trao đổi cũng chỉ có trái tim của Giản An Kiệt mà thôi.
Có thể trong mắt người khác Tịch Si Thần là một ác ma không hơn không kém, nhưng đối với Giản An Kiệt, ác ma đó đã đem lại cho cô cảm giác bảo vệ, chở che bằng tất cả những gì anh ta có.
“Sau này đừng mua hoa.” Tịch Si Thần đưa ngón tay nhẹ nhàng đan vào trong mái tóc tôi, giọng điệu mềm mỏng, rất cẩn thận. “Dù mọi thứ của em anh đều rất quý trọng, nhưng hoa… xin hãy để anh tặng cho em.”
Sau khi đọc truyện cứ nghĩ hoài về cái tên, tại sao lại dùng mùa đông ấm áp và mùa hạ mát mẻ? Có lẽ tất cả đều chỉ về Tịch Si Thần. Sự xuất hiện của anh trong đời Giản An Kiệt cũng giống như vậy. Tịch Si Thần là mùa đông lạnh lẽo đến giá băng nhưng đứng trước An Kiệt lại giống như một đứa trẻ biết yêu lần đầu, nồng nhiệt ấm áp. Rồi ngay vào lúc cô bức bối nhất, tức giận nhất, Tịch Si Thần lại cam lòng nhún nhường nhận thua, đem sự dịu dàng tinh tế đối đãi với cô.
“Vì sao mùa đông ấm áp” gói gọn trong 50 chương truyện và 4 phiên ngoại nhưng cũng chỉ đủ để tôi hiểu về một Tịch Si Thần như thế chứ không hơn. Truyện bắt đầu bằng hận và kết bằng yêu. Là một Giản An Kiệt vì sự đối đãi của cha và người yêu mà đánh mất lòng tin. Là một Diệp Lận yêu cuồng nhiệt nhưng không đủ bản lĩnh đương đầu. Là một Dương Á Lợi yêu đến mù quáng không tìm thấy lối ra. Là một Tịch Si Thần yêu không từ thủ đoạn, dịu dàng đến tàn nhẫn… Mạch truyện có phần quá nhanh về giữa khi mối quan hệ giữa Tịch Si Thần và Giản An Kiệt cực kì mơ hồ và mong manh. Vai trò của Giản Chấn Lâm, Giản Ngọc Lân và dì Tịch không được làm rõ khiến cái kết có phần mờ nhạt. Tính cách của Diệp Lận không được xây dựng rõ nên đôi khi có hơi thất thường. Đặc biệt nhân vật mà tôi không thích nhất có lẽ là Giản An Kiệt, nhưng cũng không thể nói rõ lý do, chỉ là cảm thấy cô ấy như một làn sương lãng đãng trong ngày sớm Paris.
Cá nhân tôi, bài review này viết cho Tịch Si Thần – nhân vật mà yêu không được, hận không đành. Đó có lẽ cũng là cảm giác mà Giản An Kiệt dành cho anh, ngay cả khi cô nói câu ‘em yêu anh’, tôi cũng vẫn không tin là thực. Mãi cho tới khi cô nói câu em yêu anh ở cuối truyện, tôi nghĩ lúc đó trái tim cô mới chính thức thuộc về Tịch Si Thần.
Hấp hé mắt, sau đó, nhặt lên một bức ảnh… Quảng trường, quán cà phê ven đường giản dị mà đặc biệt, người rất thưa thớt, nhân vật trung tâm của bức ảnh là một cô gái vận đồ trắng, cô một tay chống cằm, tay kia xoa miệng ly cà phê, dáng vẻ nhàn nhã nhìn người qua lại trên con đường lớn lát đá. Kiềm chế cảm xúc, lật mặt sau bức ảnh, những con chữ thanh thoát phóng khoáng đập vào mắt.
“Ngày mười bảy tháng ba, ngồi ở quảng trường cả buổi chiều, lại quên uống thuốc, phải nhắc em thế nào đây, hôm nay, em đã cố tình quên hai lần rồi…”
Buông bức ảnh, chậm rãi đưa tay nhặt lên một tấm khác… Cô gái ngồi ôm gối trước hiên ngoài cổng trường mỹ thuật tạo hình Nice, chỉ mặc một chiếc váy liền màu đen đơn giản, vạt váy dài gần như chạm đất, mà cô chẳng quan tâm, đôi mắt đen láy cứ nhìn trời mưa.
“Ngày mười tám tháng năm, mưa nhỏ, mình bắt đầu thấy ghét thời tiết bên này, em không mang ô, cái cô bé này, cũng không biết đường tự chăm sóc bản thân, mà chết tiệt, mình phải đưa ô cho em thế nào đây…?”
Dưới mái hiên đẹp đẽ của tiệm bánh ngọt, cô gái đưa tay hứng lấy những giọt mưa, trong đôi mắt xinh đẹp chất chứa cô đơn và buồn man mác, cần trên tay một cây dù màu xám nhạt đã gấp lên cùng một hộp bánh ngọt nhỏ.
“Hai mươi tư tháng chín, mưa, sinh nhật em, nếu em khóc, vậy mình phải làm thế nào đây.”
Ba chữ “thế nào đây” của Tịch Si Thần còn đáng giá hơn ba chữ “anh yêu em”, tôi lúc đó đã chỉ nghĩ như vậy…
[Những trích dẫn được trích từ tác phẩm “Vì sao đông ấm, vì sao hạ mát” – 何所冬暖何所夏凉 của Cố Tây Tước – biên tập bởi Liệt Tuyết]